Ngày 20/04/2014, Nhóm tình nguyện Go To Know đã đến với bản Ký Thì, thôn Yên Cường, Bắc Mê, Hà Giang để tiếp tục
chương trình “Nụ Cười Ký Thì” lần 2.
Lần này, do một số lí do nên chỉ có 2
thành viên đi thực hiện chương trình. Tại
đây, nhóm đã trao tặng 50 đôi ủng, 100 vở học sinh, 50 bút chì, 50 gói gia vị, 2
thùng đồ chơi, thiết bị học tập cùng 4 thùng quần áo, tất và khăn các loại cho các em học
sinh tiểu học của khoảng 50 hộ dân trong bản,
100% là người Mông sống chủ yếu dựa vào trồng ngô nương và điều kiện sống vô
cùng khó khăn.. Trước
đó, vào ngày 21/12/2013, nhóm tình nguyện GK đã thực hiện trao quà cùng nhiều quần áo ấm cho các em
học sinh tại Ký Thì.
Buổi sáng hôm đó, 2 người chúng tôi
lên tới trung tâm xã Yên Cường lúc khoảng 9 giờ sáng cùng với 11 kiện hàng. Đón
chúng tôi là những thanh niên từ trên bản Ký Thì đã xuống sớm, nụ cười rạng rỡ,
có cậu Méng là trưởng bản (bằng tuổi tôi) chỉ đạo anh em. Chuyến tình nguyện
Ký Thì lần 1 tôi không có dịp tham gia nên lần đầu gặp họ, còn anh Phong đi cùng nhóm đã sớm
nhận ra những người quen từ lần đi trước. Hai bên hỏi thăm, cười đùa như thể
đã quen thân từ lâu. Tôi cũng nhanh chóng làm quen và hầu
như ai cũng rất thân thiện và nhiệt tình, chỉ có mấy em thanh niên là hơi rụt
rè.
Chúng tôi nhanh chóng xếp hàng lên
xe, mỗi xe 2 thùng hàng. Còn 1 chiếc xe nữa thì tôi và anh Phong chở nhau nhưng
do không quen địa hình hiểm trở ở đây, đi được 1 đoạn thấy chúng tôi loay hoay,
mấy anh em trên bản cử 2 thanh niên và nằng nặc đòi chở chúng tôi. Trong phút
chốc, chúng tôi như hết khoảng cách và tôi thấy những con người ở nơi chỉ có đá
và đá này dễ mến lạ.
Xe chúng tôi đi dần lên. Từ trung
tâm xã Yên Cường phía chân núi lên tới Ký Thì khoảng 15km. Ban đầu, đường đi vẫn
còn khá rộng và chưa dốc lắm nhưng càng đi con đường trước mặt càng như thử
thách chúng tôi. Nếu cho mình cầm lái chắc chúng tôi cũng không đủ can đảm mà
leo lên, chỉ dám dắt xe qua. Chở tôi là em Dướng, đang học cấp 3 trường nội trú
dưới huyện (sau tôi mới biết cả bản Ký Thì chỉ có 3, 4 em học đến cấp 3). Em
còn hồn nhiên khoe là mới học lái xe trước đó khoảng 1 tuần nhưng đi tốt, bảo
tôi “cứ yên tâm” L. Hú hồn, may mắn là cuối cùng chúng tôi cũng “vô sự”. Cách
Ký Thì khoảng 5km, con đường trước mặt (hay tạm gọi là “con đường” vì cũng chỉ
là các tầng tầng lớp lớp đá to đá nhỏ, xếp lởm chởm, dốc ngày càng cao và cua
tay áo liên tục). Có dịp một lần trải nghiệm con đường
gian nan, hiểm trở nối Ký Thì với bên ngoài mới thấy được những khó khăn cuộc sống
người dân và nỗ lực phi thường của các em nhỏ nơi đây tìm đến với cái chữ, điều
mà những đứa trẻ sinh ra ở đồng bằng như chúng tôi sẽ không thể tưởng tượng được.
Không ít lần tôi như bị bắn văng
khi xe ôm cua, và không dưới 3 lần chúng tôi phải dừng lại để chằng lại đồ vì
đường xóc quá, cả thùng hàng cứ rơi lên rơi xuống. Rồi những đoạn đường đá khó
đi, trời lại mưa lâm thâm, chả còn cách nào khác chúng tôi lại phải hì hục đẩy xe. Mệt
và đau quặn cả bụng vì cứ phải gồng cứng đằng sau xe vì sợ rơi nhưng rút cuộc
chúng tôi và cả hàng cùng an toàn lên đến Ký Thì.
Buổi tặng quà diễn ra trong thời
gian ngắn nhưng đã để lại trong chúng tôi những cảm xúc thật khó quên, mỗi món
quà đã trao không chỉ là vật chất mà trong đó gửi gắm bao tấm lòng chia sẻ
yêu thương từ những nhà hảo tâm. Những ánh mắt háo hức xen lẫn tò mò của những
đứa trẻ đầu tóc lấm lem, quần áo ướt át rụt rè đứng xem chúng tôi xếp những túi
quà tặng, những cậu bé, cô bé dân tộc người nhỏ thó, đen quắt, e ấp, ngượng
ngùng đùn đẩy nhau, cười ré lên rồi chạy trốn mỗi khi chúng tôi giơ máy ảnh lên
định chụp, hay nụ cười rạng rõ của một bà mẹ người H’Mông khi đứa con của cô ấy
hân hoan với sách bút và đồ chơi. Anh Phong nhận trách nhiệm chính phát quà,
sau khi trao quà rồi đều dặn dò và chúc các em sử dụng những món quà này thật tốt,
học giỏi. Lũ trẻ con sau khi được tặng sách bút và ủng, được tự do chọn 1 món đồ
chơi cho mình cũng có nhiều điều thú vị. Những món đồ chơi thú vị, đẹp mà chúng
tôi cứ nghĩ bọn nhóc sẽ tranh nhau thì rút cuộc chúng lại toàn chọn mấy món đơn
giản, nho nhỏ như bộ đồ nấu ăn bằng nhựa hay quả bóng nhựa... Chúng tôi cũng
khá bất ngờ vì bọn trẻ rất ngoan, không hề nhốn nháo hay tranh đồ chơi của nhau,
chúng cứ lặng lẽ chờ tới lượt mình được gọi thì vào trong, nhận được quà xong
thì ra ngoài đều hân hoan khoe với các bạn. Tôi cũng nhanh tay ghi lại những
khoảnh khắc cảm xúc đặc biệt đó của các em và đồng bào ở đây.
Tôi còn một kỉ niệm khá xúc động:
Khi chúng tôi đã phát xong quà, dọn dẹp đồ và bà con cũng lục tục kéo nhau về
nhà phía trên cao, tôi có đi ra phía sau nhà anh Cồ, bí thư chi bộ, vì thấy có
mấy nếp nhà và đàn dê, cốt để tìm hiểu thêm cuộc sống của đồng bào thì bỗng thấy
1 bé trai gầy gò đang lủi thủi đi về hướng ngôi nhà phía xa, có vẻ rất buồn.
Tôi hỏi 1 em bé gặp trên đường thì biết cậu bé kia đi thả trâu về muộn nên
không nhận được sách bút, đồ chơi như các bạn. Thật sự tôi thấy rất khó nghĩ và
lăn tăn như thể mình đã có lỗi với em vậy! Sau một phút suy nghĩ, tôi quyết định
tặng cho em cây bút bi của mình và chạy lại kho chỗ phát đồ (chỉ còn lại 1 số
quần áo, sách, truyện tranh mà chúng tôi giao lại cho Méng và đồng bào tự phân
phát), may mắn là tôi thấy còn sót lại 1 vài món đồ chơi xếp hình, thế là tôi cầm
theo cả bút, đồ chơi và 1 quyển truyện tranh nhỏ nhưng còn mới đi về phía ngôi
nhà. Đến nơi, thấy mọi người đang chuẩn bị ăn cơm còn cậu bé vẫn ngồi ở góc giường,
mặt buồn buồn. Mọi người cũng bất ngờ, không hiểu chuyện gì nên khi tôi xin lỗi
và tặng mấy món đồ còn lại cho cậu bé, cả nhà, đặc biệt là cậu bé rất vui, cứ
mân mê mấy món đồ đó. Họ cám ơn tôi bằng thứ tiếng Kinh lơ lớ dễ thương. Tôi thấy
mình như ấm lòng hơn! Thiết nghĩ, việc giúp đỡ và cho đi là quan trọng, nhưng
quan trọng hơn là cách mình cho đi như thế nào.
Còn một ấn tượng chúng tôi không thể
quên là sự tiếp đón cực kỳ nhiệt tình, chu đáo của chính quyền bản Ký Thì giành
cho anh em chúng tôi, làm
cho chuyến đi này thật sự ý nghĩa, xua tan sự mệt mỏi của đoàn. Có anh Hậu,
bí thư đoàn xã từ dưới lên, trưởng thôn Méng và anh Cồ bí thư chi bộ và các bạn
thanh niên trong bản hỗ trợ chúng tôi rất nhiều để hoàn thành nhiệm vụ. Ở đây,
chúng tôi cảm nhận được tình người sâu sắc, sự mộc mạc, nhiệt tình giản dị
toát lên từ lời nói đến hành động của đồng bào Ký Thì. Có lẽ về mặt vật chất
thì vô cùng khó khăn nhưng về mặt tình cảm thì lại quá giàu có. Buổi trưa trao
quà xong chúng tôi dùng cơm với mọi người ở nhà anh Cồ, cũng chỉ có măng rừng,
gà và rượu ngô nhưng câu chuyện cũng rôm rả và đầy tình cảm. Đến khi chúng tôi
xin phép ra về cho kịp xe về tp Hà Giang nhưng mọi người vẫn rất lưu luyến, bảo
kiểu gì chúng tôi cũng phải lên thăm bà con nữa và dõi theo tới khi chúng tôi
đi khuất.
Tạm biệt Ký Thì, chúng tôi trở về
và ghi lại hình ảnh những cung đường mình đã đi qua. Đi rồi sẽ đến, Go To Know tự hào được thay mặt các nhà tài
trợ, các nhà hảo tâm đem yêu thương đến với đồng bào Hà Giang. Quả thật,
ngoài tình cảm hồn hậu, chúng tôi đã nhận lại những bài học về tình người quý
giá và trên hết là tinh thần đoàn kết cùng vượt qua hoàn cảnh khó khăn.
--Thanh
Tùng ghi chép--
Ôi những con gấu bông con trai gửi cho các bạn đã đến tay,những đồ chơi tưởng như là bỏ đi của những đứa trẻ thành phố như cậu con nhà mình lại là cái gì đó thật thích của các em bé nơi đây. Ấm áp quá
ReplyDelete